Ở mảnh đất nghìn năm tuổi này, điều khiến người ta nhung nhớ, vương vấn nhất có lẽ là mùa thu Hà Nội. Bạn có thể tưởng tượng được không, nếu như không có những ngày thu quá đỗi bình yên ấy, thì tâm hồn bộn bề của người thành thị với nhịp sống nhanh đến nghẹt thở sẽ không được lạc trôi đến tận cùng cảm xúc...
Bước vào những ngày thu, trời cao vời vợi, xanh trong và không còn những cơn mưa rào bất chợt của mùa hè, thay vào đó là làn gió heo may tinh nghịch nhè nhẹ chạm qua làn da, luồn qua kẽ tóc. Mưa thu Hà Nội cũng là điều gì đó thật lãng mạn trong lòng người lữ khách. Mưa như có như không, thật nhẹ và rơi trên những mái nhà cổ, những hàng cây cổ thụ cao lớn. Xa kia ta thấy có chị gánh hàng rong khoác thêm chiếc áo tơi, sải vội bước chân để tránh trò đùa của thiên nhiên. Ta còn nghe được tiếng hát từ căn gác nhà ai vọng lại những câu hát của Trịnh Công Sơn: “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu...”. Nắng thu nhàn nhạt, dịu dàng mà e ấp, từng sợi từng sợi trải xuống lòng đường như một tấm lụa đào. Lá cây hai bên đường đã chuyển sang màu vàng, cuốn theo gió mà nhẹ bay, như chạm vào trái tim con người.
Có những lúc chán Hà Nội đến điên cuồng, muốn chạy trốn khỏi dòng người xô bồ và tìm đến một nơi bình yên khác, nhưng vẫn không thể nào quên được hương thơm nồng nàn của mùi hoa sữa mỗi khi dạo bước trên con đường Nguyễn Du, không quên được những bông ngọc lan trắng muốt, nhỏ nhoi mà e ấp trên phố Phan Đình Phùng, không quên được mặt hồ Gươm trong veo gợn sóng in bóng tháp Rùa, và không thể nào quên được hình ảnh những cụ già quấn chiếc khăn mỏng, cùng nhau ngồi hàng giờ bên quán cà phê bên hồ nói dăm ba câu chuyện, chơi vài ván cờ, rít vài hơi thuốc...Tất cả những điều ấy tạo nên khung cảnh mới thi vị làm sao!
Thu đến và đi cũng thật nhanh, chưa đủ tận hưởng trọn vẹn cái bình yên ấy, khiến ta tiếc đến ngẩn ngơ!
Related Blog
Bình luận bài viết (Chưa có bình luận)