Thác Tà Gụ là một thắng cảnh đẹp tọa lạc tại xã Sơn Hiệp, huyện Khánh Sơn, tỉnh Khánh Hòa. Thác mang vẻ đẹp hoang sơ đầy quyến rũ, là điểm du lịch dã ngoại tuyệt vời trong quần thể du lịch sinh thái Khánh Hòa. Sở dĩ thác nơi đây có tên là Tà Gụ do Thác nằm trên dòng chảy của suối Tà Gụ, khởi nguồn từ núi Hòn Bà phía tây dãy Trường Sơn nơi có độ cao 1300m so với mực nước biển, chảy xuống và nhập vào sông Tô Hạp. Từ độ cao 40m, dòng thác nước trắng xóa đổ ầm ầm xuống tạo nên làn khói trắng ôm trọn cả lòng hồ như thể cảnh sắc mây mù đang khỏa lấp cả núi rừng. Bạn sẽ phải choáng ngợp trước khung cảnh thuần khiết của cánh rừng nguyên sinh, tiếng nước chảy trong các vòm đá và âm hưởng trầm bổng của thác nước, nơi hội tụ bao nhiêu tinh túy của đại ngàn.
Bên cạnh nét đẹp của thác, bạn còn có thể tìm hiểu và giao lưu với người đồng bào dân tộc Raglai, lắng nghe những bản trường ca, những câu chuyện huyền thoại mang đậm giá trị lịch sử. Và hơn hết là nghe họ kể những câu chuyện về bí ẩn của thác Tà Gụ và sự ra đời của nó. Có nhiều sự tích thú vị xung quanh dòng thác này, trong số đó người dân Khánh Sơn hay lưu truyền nhau câu chuyện về tình mẫu tử của Voi mẹ khóc chờ con.
“Xưa kia, quanh khu vực thác có những con trăn to thường bò đến kiếm mồi. Cho tới một ngày, trăn đã vô tình nhìn thấy một chú voi con lạc mẹ. Nó vội vàng lao đến tính nuốt chửng chú voi. Nào ngờ, voi con chống trả quyết liệt. Đến cuối cùng, cả hai đều rơi xuống đáy vực. Khi Voi mẹ quay lại tìm thì thấy voi con nằm chết bên vực. Vì quá đau lòng, Voi mẹ đã khóc suốt mấy ngày đêm rồi hóa đá, nước mắt đó đã hóa thành dòng thác nước trắng xóa.” Khi đứng từ dưới chân thác nhìn lên, dòng thác trông giống như một chiếc ngà voi hướng thẳng lên trời xanh. Do đó trước kia người dân còn gọi tên thác là thác Ngà Voi.
Bên cạnh đó còn có một sự tích khác về sự ra đời của thác Tà Gụ. Sự tích thứ hai kể rằng, vì say mê khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ở nơi đây, những nàng tiên trên trời đã hạ phàm để vui đùa, xoã tóc gội đầu bên con suối. Do quá mải chơi, nàng tiên Út đã quên mất giờ về, khi về thì cổng trời đã đóng, đành bị buộc phải ở trần gian mãi mãi. Quá đau buồn vì nỗi nhớ quê nhà, cuối cùng nàng đã hoá thành dòng thác.